Cô giáo nói với tôi: “Mẹ em là người Tân Di Dân (新住民), em thi Quốc văn được 100 điểm, bài kiểm tra này sẽ được trưng bày ở trường.”
Điều tôi không nói với cô giáo là: mẹ tôi đã biến mất rồi.Về đến nhà, tôi ném bài kiểm tra lên bàn. Bà nội hỏi: “Sao điểm 100 màu đỏ lại biến thành đen trắng rồi?”
Tôi không trả lời, chỉ dắt xe đạp ra khỏi nhà, cứ thế đạp mãi về phía trước.Tôi đạp thật mạnh, muốn chạy nhanh hơn một chút, có lẽ sẽ đuổi kịp điều gì đó.
Nhưng dù tôi có đạp thế nào, vẫn không thể thoát khỏi ngôi làng này, không thể ra khỏi Tân Bắc, không thể rời khỏi Đài Loan, càng không thể đến được Việt Nam.(Tác giả sinh vào ngày đầu năm mới 2001, người Lâm Khẩu – Tân Bắc, hiện là sinh viên năm 3 ngành Giáo dục Đặc biệt tại Đại học Sư phạm Quốc gia Đài Trung. Bình thường hay gặp xui xẻo, may mắn là đã “tiêu hao” vận xui ấy vào con đường đời đầy những người tốt. Không ngừng khám phá và thấu hiểu bản thân thông qua việc đọc và sáng tác. Bài viết này được đăng lại có sự cho phép từ Tuyển tập tác phẩm đoạt giải Văn học Thành phố Tân Bắc lần thứ 11.)
Dưới đây là toàn bộ nội dung bài viết được do Người Việt tại Đài phiên dịch,
Nguồn bài viết 原文: 我在新北的故事:遠方的胡志明市 | 許育甄 / 精選轉載 | 獨立評論

Câu chuyện ở Tân Bắc của tôi: Thành phố Hồ Chí Minh nơi phương xa
Lần cuối cùng gặp lại mẹ đã là hơn mười năm về trước.
Mẹ ruột tôi là người Việt Nam, đến từ thành phố Hồ Chí Minh. Còn về quê hương trong lời mẹ kể, tôi chỉ biết đến chừng ấy. Những ký ức về mẹ rất rối rắm, chúng chỉ tồn tại trong đầu tôi, không có tấm ảnh nào, không có tài liệu nào ghi lại. Tôi buộc phải giữ gìn những mảnh vỡ trong ký ức, mới có thể bảo tồn bằng chứng rằng mẹ từng tồn tại.
Nghe nói mẹ tôi đến Đài Loan như thế này: có người được môi giới trực tiếp giới thiệu, dắt người đến là cưới; có người chỉ nhìn ảnh rồi quyết định chọn cô bên phải hay cô bên trái. Còn ba tôi thì long trọng hơn một chút – cùng bà nội bay sang Việt Nam. Giống như Đường Bá Hổ chọn Thu Hương vậy, chỉ khác là không có người trong lòng nào cả, chỉ như đang chọn quả dưa hấu ngoài chợ, vỗ vỗ vài cái là quyết định đem về nhà. Những cuộc hôn nhân “ăn liền” như vậy rất phổ biến ở làng tôi.
Sau khi mẹ đến Đài Loan mới phát hiện ra đó là một cú lừa. Đến một làng nhỏ hẻo lánh ở Tân Bắc, không có “núi vàng núi bạc” như mẹ từng nghĩ, chỉ còn lại kỳ vọng của bà nội là chức năng sinh cháu nối dõi. Không may thay, đứa con đầu lòng mà cha mẹ sinh ra lại là tôi – một bé gái. Đó cũng là lý do tại sao tôi và em trai chỉ cách nhau một tuổi. Sau khi sinh con, bà nội sắp xếp cho mẹ làm vài công việc thủ công đơn giản ở một xưởng trong làng. Những ngày buồn tẻ cứ thế kéo dài. Một hôm, mẹ đột nhiên nói: “Mẹ phải về Việt Nam, lần này đi rồi sẽ không quay lại nữa.”
Lúc đó tôi mới tám tuổi, không nghĩ được nhiều, chỉ cho rằng đó lại là một trong vô số lời nói dối của mẹ. Dù sao tôi cũng không cảm nhận được mẹ thương tôi, khi đối diện với tôi và em trai, mẹ luôn chọn em. Sau này tôi mới hiểu, em trai là con bài của mẹ để đối đầu với bà nội. Vì vậy, khi nghe mẹ báo trước chuyện ra đi, tôi cũng chẳng buồn. Em trai thì không như vậy, nó không ngẩng đầu lên, nước mắt rơi lã chã, nỗi buồn của 1 cậu bé rơi từng hạt nặng trịu trên đất, rơi lên bàn chân tôi, khiến tôi cảm giác có một chút thấy hơi nhức nhối. Tôi vỗ nhẹ lưng em, khẽ nói: “Mẹ nói dối đấy, mẹ sẽ về mà.” Mười mấy năm sau, tôi đã hiểu chuyện hơn, tôi mới nhận ra, lời nói lần đó là lời nói thật duy nhất giữa vô số lời dối trá mà mẹ từng nói với tôi – người mà lừa em trai, lại chính là tôi. Ngày mẹ rời đi hôm ấy, hóa ra là vĩnh biệt. Từ đó về sau, tôi chưa từng gặp lại mẹ nữa.
Cô giáo nói, mất người thân sẽ buồn rất lâu, có khi kéo dài nhiều năm. Khi ấy, tôi mới 8 tuổi, cố ước lượng độ dài của nỗi buồn, nhưng mãi cũng không tính được. Sau khi mẹ rời đi, thỉnh thoảng tôi nghe vài lời bàn tán của hàng xóm, nhưng ở làng này chuyện như vậy người ta thấy quen rồi, vài ngày là lắng xuống, cũng không ảnh hưởng gì lớn đến cuộc sống của tôi. Tôi vẫn đến trường, vẫn học hành. Kỳ thi giữa kỳ tôi còn được 100 điểm. Cô giáo phô-tô bài kiểm tra để tôi đem về cho phụ huynh ký tên, và bảo rằng: “Mẹ em là người Tân Di Dân, em thi Quốc văn được 100 điểm, bài làm của em sẽ được dán ở trường để trưng bày.” Tôi không nói với cô rằng mẹ đã biến mất rồi.
Về nhà, tôi đặt bài kiểm tra lên bàn. Bà nội hỏi: “Sao màu đỏ của 100 điểm lại biến thành đen trắng vậy?” Tôi không trả lời, chỉ dắt xe đạp ra khỏi nhà, cứ thế đạp mãi về phía trước. Tôi đạp rất mạnh, tôi muốn đạp nhanh 1 chút, có lẽ sẽ đuổi kịp được điều gì đó. Nhưng cho dù có đạp thế nào, tôi cũng không thể ra khỏi ngôi làng này, không thể ra khỏi Tân Bắc, cũng không thể rời Đài Loan, càng không thể đến được Việt Nam.